Bồ Đề Đạt Ma
Ngộ Tánh Luận
Dịch và Phụ Chú: Hòa thượng THÍCH TRÍ TỊNH
XXX
Chúng sanh tạo nghiệp, nghiệp bất tạo chúng
sanh. Kim thế tạo nghiệp, hậu thế thọ báo, vô hữu thoát thời. Duy hữu chí nhơn ư thử thân trung
bất tạo chư nghiệp cố bất thọ báo. Kinh vân: Chư nghiệp bất tạo tự nhiên đắc đạo. Khởi hư ngôn tai.
Nhơn năng tạo nghiệp, nghiệp bất năng tạo nhơn. Nhơn nhược tạo nghiệp, nghiệp dữ nhơn câu sanh. Nhơn nhược bất tạo nghiệp, nghiệp dữ nhơn câu diệt. Thị tri nghiệp do nhơn tạo, nhơn do nghiệp sanh. Nhơn nhược bất tạo nghiệp tức nghiệp vô do sanh nhơn dã. Diệc như nhơn năng hoằng đạo, đạo bất năng hoằng nhơn. Kim chi
phàm phu vãng vãng tạo nghiệp, vọng thuyết vô báo. Khởi chí thiểu bất hổ tai. Nhược dĩ chí thiểu nhi lý tiền tâm, tạo hậu tâm báo,
hà hữu thoát thời. Nhược tiền tâm bất tạo tức hậu tâm vô
báo, phục an vọng kiến nghiệp báo. Kinh vân: Tuy tín hữu Phật, ngôn Phật khổ hạnh, thị danh tà kiến. Tuy tín hữu Phật, ngôn Phật hữu kim thương mã mạch chi báo, thị danh tín bất cụ túc, thị danh Nhứt xiển đề.
XXX.- VÔ TÂM VÔ NGHIỆP
-
Chúng sanh tạo
nghiệp,
nghiệp
chẳng
tạo chúng sanh.
-
Đời này tạo nghiệp đời
sau lãnh báo không thời
kỳ thoát khỏi.
-
Chỉ
có bực
chí nhơn thân đời này chẳng tạo
nghiệp
nên không lãnh báo đời
sau.
-
Kinh dạy:
“Chẳng
tạo nghiệp tự nhiên
đắc đạo”.
Người tạo
được nghiệp, nghiệp không tạo được người. Nếu
người tạo
nghiệp
thì nghiệp
với người cùng sanh. Nếu người không tạo nghiệp thì nghiệp với
người cùng diệt. Thế
nên biết
rằng: Nghiệp do người
tạo, người do nghiệp sanh. Nếu người không tạo nghiệp thì nghiệp không từ đâu để sanh được
người. Cũng như
người hay hoằng đạo,
mà đạo
chẳng
hoằng
được người.
-
Phàm phu luôn luôn tạo
nghiệp
lại vọng
cho là không quả
báo. Há lại
tối thiểu
chẳng
bị khổ ư!
Nếu nhận
là tối
thiểu
khổ
mà dùng tiền
tâm tạo
báo ở
hậu tâm thì đâu có thời kỳ giải thoát. Nếu tiền
tâm chẳng
tạo thì không có báo ở hậu
tâm, lại
đâu còn vọng
thấy
có nghiệp
báo.
-
Kinh dạy:
“Dầu
tin có Phật
mà nói Phật
có khổ
hạnh, đây gọi
là tà kiến. Dầu
tin Phật
mà nói Phật
có báo kim thương, mã mạch,
đây là hạng
Nhứt
xiển
đề”.
PHỤ CHÚ.-
Luận
Khởi Tín nói: “Tất
cả pháp chỉ y cứ
nơi vọng
niệm
mà hiển
hiện
sai biệt.
Nếu rời
vọng niệm
thì không tất
cả tướng cảnh
giới”.
Kinh Thủ
Lăng Nghiêm bảo:
“Nếu
người phát chơn
quy nguyên, với
người ấy,
mười phương thế
giới
đều tiêu mất”.
Rời
vọng niệm là chi? Là vô
niệm vậy.
Phát chơn
quy nguyên là gì? Là chứng
chơn
tâm thường trụ, là chứng chơn
như
vậy.
Vô niệm
thì chứng chơn
như.
Chứng chơn
như
thì vô niệm.
Luận
Khởi Tín nói: “Nếu
được vô niệm thì gọi là nhập chơn như”.
Vô
niệm thì không tất cả
tướng, không tất cả
cảnh giới,
tiêu mất
tất cả
mười phương không gian thế giới,
huống còn là nghiệp với
báo ư! Tại
sao vậy?
Vì năng thủ
đã không thì sở
thủ tất
chẳng có.
Người
nói Phật
còn có nghiệp
thừa báo dư,
là người chưa hiểu
Phật, là người
hủy báng Phật.
Nói Phật
có tu có chứng
là người tà kiến.
Người
học đạo đâu nên chẳng cẩn thận nhận định thay!

Comments
Post a Comment