Bồ Đề Đạt Ma
Ngộ Tánh Luận
Dịch và Phụ Chú: Hòa thượng THÍCH TRÍ TỊNH
XXVII
Chúng sanh dữ vô minh diệc như tả chưởng dữ hữu chưởng, cánh vô biệt dã. Mê thời tại thử ngạn, ngộ thời tại bỉ ngạn. Nhược tri tâm
không bất kiến tướng, tắc ly mê ngộ. Ký ly mê
ngộ diệc vô bỉ ngạn. Như Lai bất tại thử ngạn diệc bất tại bỉ ngạn, bất tại trung lưu. Trung lưu giả Tiểu thừa nhơn dã. Thử ngạn giả phàm phu
dã. Bỉ ngạn giả Bồ đề dã.
XXVII.-
NHƯ LAI VÔ TRỤ
-
Khi mê gọi
là ở
tại thử
ngạn.
-
Lúc ngộ
gọi là ở
tại bỉ
ngạn.
-
Nếu biết
tâm không, chẳng
còn thấy
tướng thì lìa rời cả
mê và ngộ.
-
Đã rời
cả mê và ngộ nên cũng không bỉ ngạn.
Đức Như Lai chẳng ở
thử
ngạn
bỉ ngạn
cũng chẳng
ở trung lưu.
-
Trung lưu là nói Nhị thừa.
Thử
ngạn
là nói phàm phu. Bỉ
ngạn
là nói là nói Bồ
đề.
PHỤ
CHÚ.-
Thử
ngạn bỉ ngạn và trung lưu
đều là tướng đối đãi.
Vì có thử
ngạn phàm phu nên
nói là Bồ đề bỉ ngạn.
Kinh Thủ
Lăng Nghiêm nói: “Nhơn
vì vọng
mà nói chơn. Cả
vọng lẫn
chơn đều
là vọng
cả hai”.
Vì rời
hẳn cả hai thứ vọng: Vọng và chơn,
nên gọi là Phật, là Như
Lai.
Do đây nên biết
rằng: Chư
Phật rốt ráo vô trụ, không trụ nơi
vọng, thử ngạn và trung lưu,
không trụ nơi
chơn
bỉ ngạn vậy.

Comments
Post a Comment